“Em đã biết trân trọng những điều giản dị quanh mình chưa?”
Tôi hỏi cô ấy như vậy, không phải để trách móc, cũng không phải giận dỗi. Chỉ đơn thuần là nhắc nhở cô ấy. Con người ta chỉ có thể hạnh phúc khi biết chấp nhận và trân trọng.
Chấp nhận những thứ mình có và trân quý nó, vì chẳng có gì là mãi mãi. Nắm được, buông được, mà tàn phai cũng chẳng phải chuyện hi hữu nữa rồi.
Cô ấy từng tâm sự với tôi rằng, cô ấy chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc và yêu thương nhiều đến như thế. Tôi chỉ cười. Thật ra, với cô ấy, sự đặc biệt ấy phải đến từ một người cô ấy để mắt đến, thực sự thích. Còn mọi sự săn đón khác, chỉ được xem là làm phiền. Phải không?
Cô ấy từng được người khác hát cho nghe mỗi đêm. Từng được nhắc nhở đừng thức khuya, nếu bận thật thì phải uống nhiều nước, ăn đúng bữa, mặc ấm, cẩn thận. Từng cảm động bởi rất nhiều thứ người ta làm cho mình.
Nhưng đến giai đoạn nhất định, mọi sự quan tâm đó cô ấy đều cảm thấy rất phiền phức, rất đau khổ và nặng nề. Tình yêu ấy, chỉ đẹp khi đến từ hai phía.
Còn tình yêu một phía chỉ mang lại tổn thương và mặc cảm. Người mặc tình cho, người không thể nhận. Duyên, trở thành một từ gì đấy rất cô đơn.
Nhưng khi con người ta lớn. Bất kể đã trải qua giông gió dài ngày hay ngắn ngày. Cái người ta cần nhất chính là sự ổn định. Trái tim đôi lần sứt mẻ, nhìn thấu nóng lạnh cuộc đời, dài rộng lòng người nhưng không đủ sức đuổi bắt mây trời và gió lạnh.
Thế là, người ta cần một nụ cười vừa đủ, một vòng tay vừa ấm và một trái tim chỉ biết nghĩ về mình. Người ta cho bao nhiêu thì người này nhận và ngược lại. Tình cảm trở thành tình nghĩa, mới có thể bên một người đếm đến trăm năm.
Chúng ta đều còn trẻ, có quyền yêu và có quyền sai, có quyền thất vọng và có quyền đứng dậy. Nhưng cô ấy có biết không? Khi đã đi qua một phần tư cuộc đời, tôi nhận ra mình cần nghiêm túc trong bất cứ điều gì.
Cuộc đời của mỗi con người là sở hữu cá nhân, nhưng tôi không có quyền vứt bỏ. Cái quyền sai đúng ấy, chỉ có thể áp dụng cho những lần bản thân tôi đã cố gắng hết sức vì một điều gì đó và thất bại.
Làm sai, có quyền làm lại. Nhưng sai mãi thì tuổi trẻ thành ra một-nắm-tro-tàn.
Cuối cùng tôi đã tìm được người muốn dành cả để yêu thương và che chở. Còn với những người đã từng bỏ qua. Nếu không thể cho họ hi vọng, hãy từ chối thật chân thành. Buông tay và giữ lại trong lòng họ một hình ảnh đẹp. Sau này gặp lại, vẫn có thể mỉm cười chào, hoặc, để họ bước qua cho cả hai đỡ phải ngại ngùng.
Đừng làm một con người ích kỉ.
Ai cũng đang được yêu hoặc từng được yêu. Nếu có thể nắm giữ thì xin hãy nắm chặt. Nếu không thể là phận xin hãy là trân trọng. Dù biết ngoài kia không thiếu những lỡ lầm.
Theo Dear.vn